Tôi và Em – Người Huynh Trưởng của Chúa Kitô

Anh Hai dậy đi lễ thôi! Nghe tiếng em gọi, hai mắt nhíu lại như muốn ngủ thêm, xem đồng hồ thấy còn sớm. Tôi hỏi em: “Nhỏ út! Sao em đi lễ sớm vậy?”. Em cầm tập bài trên tay nhoẻn miệng cười nói: “Em đi sớm dạy giáo lý cho các em Ngành Chiên Con…”. Tôi mở choàng mắt ngạc nhiên. Em thật giỏi, em đã là cô giáo rồi sao nhỏ út. Tôi hồi hộp và muốn đến nhà thờ thật sớm để xem em là cô giáo…
Thánh lễ Chúa nhật chiều nay là thánh lễ dành riêng cho thiếu nhi. Hôm nay cũng là Chúa nhật thứ hai trong tháng, các em thiếu nhi có giờ chầu Thánh Thể trước lễ theo chương trình huấn luyện của PT TNTT. Các em tham dự giờ chầu nghiêm trang sốt sắng. Tôi lặng quỳ một góc trong nhà thờ và cùng các em Chầu Chúa Giêsu Thánh Thể. Các em lần lượt dâng lên Chúa Giêsu Thánh Thể tâm tình cầu nguyện của mình. Bỗng nhiên, tôi nghe một giọng nói quen thuộc thân thương. Giọng nói đó là em, em đang thân thưa với Chúa lời cầu nguyện của mình. Tôi nhìn em, hôm nay em thật đẹp, em khoác trên vai mình chiếc khăn Huynh trưởng. Em quỳ giữa các em Ngành Chiên Con, em đang như một cô giáo, dạy dỗ hướng dẫn các em. Hình ảnh, việc làm của em hôm nay làm tôi không hết ngạc nhiên….Bất chợt, một thoáng ký ức tuổi thơ của em ùa về trong tôi…
Sinh ra trong một gia đình chỉ có hai anh em, chúng tôi được ba mẹ yêu thương chăm sóc mỗi ngày. Nhưng em hoàn toàn trái ngược với tôi. Tôi thông minh, nhanh nhẹn, em kém cỏi chậm chạp. Tôi nghệ thuật khéo léo, em vụng về…Tôi thương em, muốn giúp em, nhưng tôi không đủ kiên nhẫn. Đã bao lần dạy em học không được, tôi nóng giận làm rơi cả những tập bài xuống đất, nhưng em vẫn lặng lẽ vui tươi và không giận tôi. Ngày tôi thi đậu đại học, niềm tự hào kiêu hãnh của tôi như một ngọn núi cao ngất. Mọi người chúc mừng, em cũng chúc mừng tôi, nhưng tôi lạnh lùng coi thường em, vì muốn em phải cố gắng vươn lên bằng tôi.
Trước hôm tôi đi xa, mẹ gọi riêng tôi nói chuyện. Khuôn mặt của mẹ trầm tĩnh kể lại rằng: Một lần kia mẹ đưa tôi đến trường, một tai nạn đã xảy đến với mẹ và khi đó mẹ đang mang thai em. Để cứu sống mẹ và em cần có y khoa can thiệp. Em bị ảnh hưởng ngay từ trong bào thai, nên em không thể trở thành một cô gái thông minh như tôi muốn. Nghe mẹ nói, trái tim tôi quặn đau, lòng tôi trở nên thương em vô hạn, tôi ân hận về tất cả những gì tôi đã làm cho em phải buồn…
Hôm nay nhìn em quỳ giữa các em thiếu nhi, đôi mắt em vẫn hồn nhiên trong sáng chất chứa đầy tình yêu nhiệt huyết của một Huynh trưởng. Trong thánh lễ có cả nghi thức thăng cấp khăn và trao khăn cho các em ngành Chiên Con lên Ấu Nhi. Em như là một cô giáo đang hướng dẫn các em rất tận tình chu đáo.
Ánh nắng tắt hẳn, bầu trời chiều trở nên dịu mát hơn. Thánh lễ chiều nay như một cơn mưa trái mùa tưới gội vào tâm hồn tôi bao bài học quý giá. Đặc biệt qua bài giảng của Cha phó Giuse, Cha đã chia sẻ một khuôn mẫu tha thứ mà Chúa Giêsu đã dạy mỗi người chúng ta… “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy”(Mt 18,22).
Thiên Chúa tạo dựng nên mỗi người và cho mỗi người một cuộc đời. Cuộc đời nào cũng có ý nghĩa với Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta tựa như một vì sao, vì sao nào cũng có thể tỏa sáng và không bao giờ có vì sao đen. Hôm nay, tôi thấy em đã tỏa sáng một tình yêu và lòng nhiệt thành của người Huynh trưởng Chúa Kitô. Tôi tự hào về em, em giỏi hơn tôi, vì trong tim em có một tình yêu cao thượng hơn tôi. Em biết sống cho mọi người.
Tôi tạ ơn Chúa đã gửi đến cho giáo xứ mình Quý Cha luôn nhiệt tâm, yêu thương và chăm sóc đoàn chiên. Các Ngài đã tạo môi trường để em tôi rèn luyện và có được như ngày hôm nay.
Nguyên Hương
Giáo xứ Cồn Thoi - Giáo Phận Phát Diệm © 2016/ Giới thiệu | Tin Giáo xứ | Tin Giáo phận | Liên hệ | Đăng nhập Thiết kế bởi GiuseArt