Nắng đang dần tắt. Ngoài trời úa một màu vàng nhạt, mây tím nhè nhẹ giăng ngang góc trời chiều, gió hiu hiu thổi nhẹ mang theo mùi hương hoa bằng lăng cuối phố. Đã suốt mùa chay sống trong màn trời u ám, mãi tới hôm nay tôi mới lại nhìn thấy ánh nắng mới. Ánh nắng chín vàng của mùa Phục Sinh làm lòng tôi ấm áp hơn, đối với tôi mỗi mùa Phục sinh đến là lại mang cho tôi một niềm vui mới. Hôm nay tôi muốn gửi tới các bạn trẻ một câu chuyện ngày xưa, xưa thật là xưa rồi. Đó là câu chuyện kể về cô bé Xu. Mời mọi người cùng nghe nhé!
Xu là cô bé lớn lên trong một gia đình nghèo. Bố mất sớm để lại cho mẹ Xu năm anh chị em, Xu là con thứ hai trong gia đình. Anh trai cả đang theo học trung học, nên Xu thay anh gánh vác mọi việc trong gia đình cùng với u. Công việc hằng ngày của Xu là chăn trâu cắt cỏ ngoài đồng. Xu mới là cô bé mười lăm tuổi. Xu không đẹp lắm nhưng hiền lành điềm đạm dễ thương. Đôi mắt to đen trong sáng luôn ẩn núp dưới hàng mi cong cong, lại thêm hai má lúm đồng tiền mỗi khi cười vẫn tạo nên cho Xu một vẻ đẹp đơn sơ mộc mạc thuần khiết và đậm nét của một cô gái miền quê nghèo.
Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều là Xu chăn trâu ở ven đường làng. Dân làng ai cũng xem Xu như một cô bé nên không có ai để mắt tới. Nhưng rồi bất chợt Xu nhận thấy có một chàng trai rất lạ ngày nào cũng đạp xe đi qua đường làng, mỗi lần đi qua anh mỉm cười với Xu, nụ cười rất huyền bí và đầy ngôn ngữ đó làm Xu thắc mắc? Xu dò hỏi mấy em học trò xem chàng trai ngày ngày đạp xe qua đường làng ấy là ai vậy. Các em bảo đó là thầy giáo của các em. Từ hôm đó mỗi lần gặp, Xu thấy ngượng ngùng hơn trước, còn Thầy vẫn mỉm cười với Xu. Rồi bỗng nhiên Xu có mơ ước được cắp sách tới trường, tiếp học để có ngày được trở thành một cô giáo và sánh đôi bên cạnh Thầy giáo nghèo đó. Ôi sao đẹp và thơ mộng quá! Nhưng Xu lại tần ngần tỉnh giấc mơ nghĩ rằng nhà Xu chỉ có một mình anh cả Xu được đi học thôi, vì u cho rằng anh là con cả sau này anh có trách nhiệm với gia đình, còn con gái như Xu thì phải ở nhà lấy chồng. Xu biết như thế nhưng tối hôm đó đi chăn trâu về Xu vẫn mon men xin u để được đi học. Vừa nghe Xu nói, u đã cắt ngang và bảo:
– Chị phải ở nhà chăn trâu cho u, trâu mà đẻ nghé con, nuôi lớn u bán. Rồi đi lấy chồng u cho chỉ vàng làm vốn riêng, con gái học với hành làm gì, dân làng người ta lại nói cho. Xu buồn rầu lầm lũi đi vào trong buồng, nhìn anh cả đang mải mê đèn sách. Còn Xu mới chỉ học xong lớp năm gọi là biết đọc biết viết thông thạo. Xu đành chấp nhận với hoàn cảnh, mà Xu cũng thương u một mình vất vả nuôi năm anh chị em. Nên Xu vẫn tiếp tục với việc chăn trâu cắt cỏ.
Kể từ đó bỗng dưng Xu biến thành một người khác hẳn, mỗi lần đi chăn trâu Xu thường soi gương hồi lâu, Xu mỉm cười trước gương và tìm cho mình một nụ cười duyên dáng nhất để mỉm cười mỗi khi Xu gặp Thầy giáo. U thấy Xu soi gương hồi lâu thì mắng :
– Này nhà chị đi chăn trâu ngoài đồng mà còn làm dáng làm dỏm hả. Giọng của u chắc nịch, u nói cho chị biết nha! U mà thấy chị tình tứ với ai thì với ai thì không được với u đâu!
Xu thẹn thùng xấu hổ đỏ mặt nói :
– U thật… con có ai đâu
Nghe Xu nói, u hạ giọng:
– Thì u cứ nói vậy cho chị biết, không rồi dân làng lại bảo u không biết dạy chị.
Xu gật đầu dạ vâng cho xong để u không nói thêm nữa.
Hôm nay Xu mặc chiếc áo hồng mà u mới khâu cho và chiếc quần đen bóng, nhìn Xu nhỏ nhắn gọn gàng dễ thương hơn mọi hôm. Chiều đến gió hiu giu thổi nhẹ đủ làm mái tóc của Xu bồng bềnh trong gió, cánh đồng trải vàng thơm nực mùi lúa mới. Xu thầm nghĩ hôm nay Xu sẽ mỉm một nụ cười thật tươi để tặng Thầy. Nhưng rồi Xu chờ mãi mà không thấy và bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu Xu, lẽ nào hôm nay Thầy bận hay sao mà để Xu phải mong đợi?
Bóng chiều tắt dần trong làn gió thương nhớ vu vơ. Đường làng người người vẫn qua lại tấp nập, nhưng lại vắng bóng một người. Xu cảm thấy lòng mình buồn, mà cảm giác buồn này chưa xuất hiện trong lòng bao giờ. Xu hỏi mấy em học sinh mới biết Thầy giáo về quê rồi và hình như bố của Thầy đang ốm nặng. Về nhà, Xu thờ thẫn buồn tiu. Ăn tối xong, Xu vào nhà lấy một mảnh giấy của anh cả và quyết định viết một bức thư gửi cho Thầy giáo vì Xu nghĩ không còn cách nào khác nữa. Xu xuống bếp. Dưới ánh đèn dầu leo lét, Xu ngồi nắn nót từng dòng chữ. Xu muốn bày tỏ tấm lòng của Xu và mơ ước được đi học, được cắp sách tới trường, để rồi có một ngày Xu cũng có thể trở thành một cô giáo. Nhưng có một điều thật buồn là Xu không thể gửi được bức thư đó vì Thầy giáo đã chuyển công tác về quê rồi.
Một hôm, đọc kinh tối với u, Xu cứ đọc sai hết kinh này tới kinh khác. Xu xuống bếp ngồi khóc với Chúa: “Chúa ơi, hay là con đốt lá thư này cho Chúa rồi Chúa nói với thầy ấy hộ con nhé. Con chỉ mong bố thầy chóng khỏe và thầy ấy được vui thôi!”
Xu lau nước mắt, đẩy nhẹ lá thư vào bếp và nó cháy dần. Lạ thật! Trong ánh sáng chập chờn của nó, Xu thấy mình trở thành một cô giáo, mặc áo dài, đứng trên bục giảng dạy mẫu. Thầy ấy và Chúa Giêsu nắm tay nhau đến dự lớp. Chao ơi, cả hai đều mỉm cười khen Xu dạy hay quá. Kìa, trên tường, phía sau bục giảng lại có treo thánh giá. Thì ra Xu đang dạy giáo lý. Lạ hơn nữa, cô Xu giáo lý viên ấy đang mỉm cười chào Xu. Xu cũng buồn cười quá và mỉm cười đáp lại. Thích thật, Xu đang cười với Xu.
Trời tháng ba mưa bụi nhạt nhòa làm ướt mái tóc của Xu, tối hôm nay Xu cùng mấy bạn đi tập hát ở nhà xứ, vì sắp đến lễ phục sinh rồi. Vừa đến nhà thờ nghe thấy giọng ca nhẹ nhàng, thánh thót của các sơ, lòng Xu thật ấm áp hơn bao giờ hết, cho dù những bài thánh ca này mùa phục sinh nào Xu cũng nghe. Nhưng có lẽ hôm nay Chúa đã cho lòng Xu thức tỉnh, thấy một điều kỳ diệu ở tình yêu Thiên Chúa. Về nhà cả đêm hôm đó Xu đã âm thầm cầu nguyện xin Chúa soi sáng và hướng dẫn cuộc đời mình. Tình yêu Chúa đã thúc bách và muốn Xu hãy làm điều gì đó, Xu mơ ước được giống như các sơ. Sẽ có ngày Xu được tập và hát những bài thánh ca như các sơ hát. Sáng hôm sau Xu vừa đi lễ về, trời tháng ba nên vẫn còn tối và lạnh như cắt, u còn đang ngủ. Xu nhè nhẹ đến cạnh giường của u rồi gọi:
– U ơi?
U hất cái chăn ra khỏi lồng ngực rồi nói:
– Chị làm gì mà sáng sớm đã hỏi u vậy ?
Xu ấp úng trong miệng:
– U ơi! U cho con đi tu nha, con muốn vào nhà dòng ở với các sơ u à!
U giật mình ngồi bật dậy như là vừa gặp ma vậy, rồi u bảo Xu:
– Cha bố nhà chị đùa u ấy à ! Chịu khó ở nhà chăn trâu u tìm đám tốt rồi u gả chồng cho chứ đi tu làm gì, cực khổ chị chịu không nổi, chị về mang tiếng cho cả họ đấy !
Xu năn nỉ nhưng u vẫn kiên quyết không cho Xu đi. Xu buồn lắm chỉ biết cầu nguyện xin Chúa giúp Xu. Rồi ngày lại ngày, Xu tiếp tục chăn trâu trên đường làng, mặc cho thời gian từng ngày dần trôi qua.
Hôm nay là lễ phục sinh, từ sáng sớm trời đã bừng lên môt ánh nắng ban mai ấm áp làm khuôn mặt Xu rạng rỡ hơn. Xu đang định dắt trâu đi chăn cho sớm thì tiếng của u từ cửa vọng ra:
– Chị đi chăn trâu sớm vậy! Vào đây u bảo đã!
Nghe u nói, Xu vội dắt trâu vào.
Nhìn khuôn mặt u điềm đạm, chưa bao giờ Xu thấy u dịu dàng như vậy. Chờ cho Xu ngồi xuống, u nhè nhẹ vuốt lên mái tóc của Xu rồi nói.
– Xu à! U thương con và muốn tốt cho con. U không muốn con phải vất vả đâu. Như con thấy đó Thầy của con đã về với Chúa rồi để lại năm anh em con cho u, nên u phải nuôi dạy các con khôn lớn. Con muốn đi tu, u cũng mừng lắm, có điều là u lo con phải cực khổ. Nhưng giờ u thấy con có quyết tâm và có tình yêu thực sự với Chúa như vậy, u không cản con nữa. Có điều con phải hứa với u là vào nhà dòng con phải sống tốt để làm sáng danh Chúa đó.
Xu vui mừng cảm động nghẹn ngào. Rồi u lại nói tiếp: “Ngày mai u sẽ dẫn con đến xin vào nhà dòng.”
Sáng hôm sau, u dậy sớm để đưa Xu đến nhà Dòng. U mang theo mấy con gà mái đẻ. U bảo với Xu rằng mang mấy con gà mái đẻ vào lấy cái trứng mà ăn. Xu gật đầu vui mừng vì ước nguyện của Xu đã được thực hiện. Tới nhà dòng, mẹ con Xu được các sơ tiếp đón vui vẻ và ngay hôm đó Xu được ở lại nhà dòng.
Chia tay u, Xu không không cầm được lòng mình. Xu nghẹn ngào hai hàng nước mắt. U cầm chiếc rổ đi về. Bóng dáng của u hao gầy tần tảo vất vả cả một cuộc đời đã khuất hẳn tầm nhìn của Xu. Sống trong nhà dòng Xu được các bà dòng tận tình chỉ dạy. Xu từng ngày lớn lên trong ơn gọi thánh hiến và cho đến hôm nay Xu đã sống hơn một nửa thế kỉ. Xu luôn ý thức được ơn gọi của mình là ý định của Thiên Chúa dành cho Xu, cho dù cũng có những lúc phải đứng giữa những phong ba của cuộc đời. Nhưng nơi góc trời đó, có một ánh nắng phục sinh chan hòa luôn được thắp sáng bằng tình yêu Thiên Chúa đã đan dệt nên một bản tình ca cuộc đời Xu.
Câu chuyện của tôi xin được kết thúc tại đó. Lại một mùa Phục sinh nữa đến và bừng lên ánh nắng của tình yêu, của niềm vui Phục sinh. Tôi hi vọng rằng mỗi người chúng ta khi đón nhận được ánh sáng phục sinh trong tâm hồn mình, hãy tìm và chọn cho mình một con đường của tình yêu thương để dẫn ta đến đại lộ là Nước Trời và giữ mãi ánh sáng của niềm vui Phục sinh trong Chúa Kitô, cho dù con đường đó có nhiều chông gai. Ai bền đỗ đến cùng sẽ được cứu thoát.
Nguyên Hương