Cuộc đời tôi là một cây nến với một nhiệm vụ là dùng để chiếu sáng nhân gian này, Tôi đã kết thân cùng anh bạn lửa và cùng nhau thắp sáng ở ngôi Thánh Đường giáo xứ Cồn Thoi. Chúng tôi miệt mài cùng nhau hiện diện qua những thánh lễ, những giờ kinh của cộng đoàn…Tôi thấy mình cao lớn và huy hoàng giữa gian cung thánh nguy nga của ngôi nhà thờ xứ Cồn Thoi. Tôi được nghe tiếng hát du dương, được nghe những bài giảng của các Linh Mục dâng lễ. Tôi hạnh phúc khi hưởng những ngọt ngào của cuộc sống mang lại. Nhưng rồi cùng với thời gian năm tháng, tôi đã cống hiến tất cả sức lực và tôi dần tiêu hao thân mình đi. Và cứ như vậy cho đến một ngày, khi thân mình chỉ còn lại một phần nhỏ. Thế rồi đôi bàn tay hôm nào đưa về, hôm nay lại lặng lẽ cất tôi gọn trong một ngăn tủ. Tôi âm thầm lặng lẽ buồn vì có lẽ cuộc đời mình đã bị lãng quên, ngậm ngùi buồn cho số phận của mình và tôi trách đôi bàn tay đã đưa mình về…
Đêm nay! Khi màn trời của bóng tối đã buông xuống muôn nơi, tôi đang muốn chìm đi trong một giấc ngủ. Vì tôi nghĩ, sẽ chẳng có ai cần tôi chiếu sáng nữa. Nhưng bất chợt, đôi bàn tay hôm nào đó. Giờ lại mang tôi đi đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Từng làn gió heo may đi qua mình đã làm tôi thấy lạnh lẽo và có chút sợ hãi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tôi đã phát hiện ra nơi đây chính là Vườn Thánh. Nơi đây là nơi các yên nghỉ của những người đã qua đời tại giáo xứ Cồn Thoi.
Hôm nay, không phải chỉ có một mình tôi chiếu sáng mà còn có rất nhiều những người bạn của tôi đang cùng nhau chiếu sáng nơi đây. Màn đêm vẫn buông xuống dày đặc, nhưng tôi lại thấy mình ấm áp hơn bao giờ hết. Vì bên cạnh tôi hôm nay có có Cha phó Martino, các bạn TNTT xứ Cồn Thoi đang quy tụ nơi đây để cầu nguyện cho các tín hữu đã qua đời. Tôi đã nghe thấy những lời cầu nguyện rất đơn sơ và sốt sắng của các bạn trẻ…
Khi tôi được nghe những lời cầu nguyện của các bạn trẻ, tôi mới chợt hiểu rằng. Tất cả chúng ta không có ai bị quên lãng cả. Mỗi chúng ta đều có một cuộc đời, chỉ cần chúng ta biết sống cuộc đời mình thật ý nghĩa thì chúng ta luôn có giá trị.
Nguyên Hương